Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

You are not connected. Please login or register

Đóa hồng nở đêm

Go down  Message [Page 1 of 1]

1Đóa hồng nở đêm Empty Đóa hồng nở đêm Tue Feb 28, 2012 1:40 pm

Mizuki

Mizuki
Member
Member

Chap 1: Seiwa Academy


One
-Rieko đấy àh. Cháu chuẩn bị đi đâu xa mà xách theo cái vali kia vậy?
-Dạ, cháu lên Tokyo học ạh. Cháu đến đưa cơm hộp cho bố. Phiền chú trông vali giúp cháu một lát ạ.
-Ừ. Cứ để đấy đi._Bác bảo vệ cười hiền từ. Rieko vội vã chạy đến chỗ thang máy. Một người bảo vệ khác nói với đồng nghiệp.
-Con bé ngoan hiền và hiếu thảo quá. Tôi thật ghen tị với Koide.

"Cộc! Cộc!", gõ cửa xong hai giây, Rieko đẩy cửa bước vào. Cô bé cúi chào:
-Chào buổi sáng!
-Rieko lại đến đưa cơm hộp cho bố đấy à?_Một người lên tiếng._Hai bố con cháu làm cô thích có con gái quá.
Cả hai bố con cùng cười, nhưng trong nụ cười của Koide-san có gì đó ái ngại.
-Không phải nửa tiếng nữa tàu chạy sao? Con bận như vậy... Con không cần lo cho bố. Con cứ lo việc của mình đi mà.
Rieko không đáp, chỉ lặng lẽ đến đặt hộp cơm lên góc bàn.
-Anh Koide! Anh thật là làm cho người khác ghen tị đấy._Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa ra vào._Tôi cũng có con gái mà con bé này có bao giờ làm cơm cho tôi đâu. Con gái anh hiếu thảo vậy, sao anh còn trách nó.
Nói đoạn, người đàn ông xoa đầu cô bé trạc tuổi Rieko đứng bên trái. Cậu trai bên phải ông, có vẻ là anh trai cô bé kia, im lặng đến lạnh lẽo. Mọi người cúi chào người đàn ông, Rieko cũng cúi chào theo:
-Chào Chủ Tịch!
Quay sang bố, cô bé cúi đầu:
-Mọi việc ở nhà. Xin làm phiền bố ạ. Tiền tiêu vặt, con chỉ xin bố tháng này thôi ạ. Bố đừng gửi cho con, như thế, con sẽ ỷ lại.
-Rieko, con đi làm thật sao?_Người bố thở dài.
-Vâng ạ. Thưa bố, con đi.
-Ấy!_Vừa quay về phía cửa thì một thân ảnh lao đến ôm chầm lấy cô bé._Thì ra tên của Shi-chan là Rieko. Cha! Đây là bạn con vẫn thường kể với cha đó.
-Shi-chan?
-Ừ. Tớ không biết tên cậu, nhưng ngại cô Nakamura nên không dám hỏi chuyện cậu. Thế nên tớ gọi cậu là Shi-chan vì muốn cậu là chị em với tớ thay cho tên kia._Cô bé lườm xéo cậu trai đứng cạnh Chủ Tịch.
Chủ Tịch lại cười vang:
-Thì ra người mà Shizuka nhà tôi thần tượng lâu nay lại chính là con gái anh Koide. Thế giới này quả thật nhỏ bé.
-Xin phép tiểu thư, ít phút nữa tàu của tôi chạy rồi.
-Cậu cũng lên Tokyo học à? Trường nào thế?
-Học viện Seiwa. Tớ học bằng học bổng.
-Vậy sao? Hẹn gặp lại cậu ở ký túc xá nhé.
Ngạc nhiên một chút nhưng Rie vẫn gật đầu, cúi chào Chủ Tịch rồi chạy đi. Ông cười:
-Koide, con gái cậu vừa tài năng, vừa hiếu thảo. Tôi ghen tị với cậu đấy.
-Kìa cha!
-Nhưng bố con với nhau, sao lại khách sáo thế?
Ông Koide không đáp, chỉ cười đầy đau khổ.



Last edited by EriFuyuki on Tue Jun 26, 2012 9:42 pm; edited 1 time in total

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

2Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Wed Feb 29, 2012 10:39 pm

Mizuki

Mizuki
Member
Member

Two

Ký túc xá dành cho năm nhất chỉ có vỏn vẹn mười học sinh và chỉ có ba nữ. Vì vậy ba cô gái được xếp vào cùng một phòng. Các học sinh trọ lại đến trước ít nhất là một tuần để chia phòng, nhận phòng. Hiện tại chỉ có Shizuka và Rieko, cô bạn còn lại ngày nhập học mới dọn đến.
Căn phòng khá rộng được bày trí theo kiểu Âu trang nhã. Bên phải kê ba chiếc kệ sách riêng biệt màu đen khá lớn, khi lật cửa kệ nằm ngang xuống sẽ trở thành chiếc bàn rộng. Ghế đi kèm cũng màu đen nốt. Bên trái là ba chiếc giường với tấm nệm êm ái và chăn lông cừu màu vàng nhạt. Cửa sổ treo hai lớp rèm, lớp bên trong là vải trắng mỏng, lớp bên ngoài là vải dày màu vàng nắng với hoa văn màu trắng tinh tế. Tủ đồ to được làm âm vào tường. Phòng có nhà tắm riêng. Nhìn một lượt quanh phòng, Shizuka nói:
-Tớ chọn giường gần cửa ra vào, bàn học cũng vậy.
-Vậy tớ lấy giường và bàn học giữa.
-Shi-chan nè! Làm bạn cùng phòng rồi. Có gì giúp đỡ nhau nhé.
-Cậu biết tên tôi rồi. Sao vẫn gọi là Shi-chan?
-Ấy! Quen miệng. Gọi cậu là Rie-chan nhé?
-Sao cũng được.
Có tiếng gõ cửa.
-Vào đi._Shizuka trả lời.
-Em không ra lấy hành lý vào à? Anh bỏ hết nhá.
-Đem vào giúp em đi Yuki.-Cô bé kéo kéo áo Yuki nài nỉ.
-Anh là anh trai em chứ không phải người hầu của em. Tự đem vào đi._"Rầm!"
-Nổi giận rồi. Bởi thế mới bảo thích làm chị em với Rie-chan hơn.
Rieko im lặng nhìn Shizuka năm giây rồi lại tiếp tục chất sách vở, không quên ném lại hai câu khiến Shizuka hóa thành hóa thạch.
-Khỏi nịnh. Tự làm đi.
Shizuka kéo chiếc vali to sụ và cái túi khủng bố không kém với gương mặt khổ sở vào phòng. Vừa vào đến thì nghe phòng bên cạnh có tiếng cãi vã. Phòng bên cạnh... hình như là của Yuki. Không cần suy nghĩ, cô bé vội túm lấy Rieko lôi sang phòng bên cạnh.
-Có chuyện gì.... À... phải rồi.... Quên mất. Hai người mà ở cùng phòng thì ký túc xá này sớm muộn gì cũng sẽ thành đống đổ nát mất._Shizuka nói.
"Bạn" cùng phòng với Yuki là Shigenoi Takeda. Hai tên này vốn không đội trời chung, vậy mà bây giờ phải ở cùng một phòng.
-Bé Shizuka đấy à? Không có chuyện gì đâu. Em đừng lo.-Takeda cười.
-Tránh xa em gái tao ra.
Yuki buông ra lời đe dọa mà gương mặt vẫn không chút biểu cảm rồi thả mình trên giường. Takeda lừ mắt, nghiến răng ken két:
-Im đi. Khúc gỗ không biết nói.
Nhận thấy Shizuka trừng mắt nhìn mình, Takeda lại cười trừ. Cô nàng thở hắt rồi quay sang kéo Rieko đi.
-Chúng ta về phòng thôi. Tớ mệt rồi.
-Ơ! Nãy giờ có cả cô ta sao?
-Ngốc._Hai anh em Saionji đồng thanh.

-Mời mọi người! Cô Tsumori! Chúng ta không chờ Rieko sao? Hình như bạn ấy có việc bận, nhưng đi từ chiều cơ. Có lẽ về gần tới rồi cũng nên.
Cô Tsumori, quản lý ký túc xá cười tươi:
-Con bé đi làm thêm. Nó đã dặn cô khỏi nấu cơm cho nó, nó sẽ dùng cơm tối ở chỗ làm. Cháu cứ yên tâm đi Shizuka. Cháu quả là rất tốt bụng đấy.

Quán trà Night Rose thời gian này cứ tầm bảy đến chín giờ tối lại đông khách. Vậy là quyết định thuê người chơi đàn mỗi ngày hai tiếng quả là quyết định đúng đắn của bà chủ trẻ. Người chơi đàn lại là nữ sinh trung học, khi không chơi đàn thì làm phục vụ, một công đôi việc. Thế nên, cô bé có yêu cầu trả lương cao hơn, cô cũng không ngại ngần mà chấp nhận, nhưng cô bé bảo chỉ nhận lương cao nhất là bằng các anh chị làm việc cả ngày ở đây. Tuy không phải nhạc công chuyên nghiệp, nhưng tiếng đàn và giọng hát của cô bé này lại mượt mà và rất có hồn. Thêm nữa cô bé vừa biết chơi nhạc trẻ, vừa biết chơi các bản sonate. Có được một tài năng như thế quả là một món hời. Hơn nữa còn được cái siêng năng, kỹ tính và ngoan ngoãn. Thật là dễ yêu từ lần đầu tiếp xúc. Mỗi tội ít nói và khá lạnh lùng, đặc biệt băng giá với phái nam. Hơi kỳ quặc. nhưng đó có lẽ cũng là cái hay. Từ ngày đầu tiên cô bé làm việc tại đây, đã có một hai kẻ săn tài năng "rình rập" cô bé rồi. Nếu không phải đến tên cũng không cho biết thì nhân viên triển vọng này bị cướp đi mất rồi.
-Chị Hanako. Gần đây chị tươi tắn hẳn ra đấy._Một nhân viên bông đùa.
-Thế cậu nghĩ là nhờ gì nào?
-Nakamura phải không? Quả thật là từ ngày có cô bé chơi đàn, quán đông khách hẳn lên. Nhưng mà bé này giống như một đóa hồng đầy gai vậy.
-Này này cậu kia! Con người ta còn là nữ sinh đấy. Tôi cấm cậu lại gần._Hanako ném cho nhân viên của mình cái lườm cháy lửa.
-Chị cứ làm như là em gái của chị không bằng._Cậu nhân viên trề môi.
-Ừ thì là em gái tôi đấy. Cô bé mỏng manh yếu đuối xa nhà nên tôi nhận làm em gái tôi đấy.
-Chị thật là. Nếu cô bé yếu đuối thì đã không thể xa nhà rồi.
Nói rồi cậu ta quay lưng đi. Chà! Mới đó mà gần chín giờ tối rồi. Rieko cũng vừa đàn hết bản sonate. Hanako vội kéo cô bé ra khỏi cây đàn.
-Được rồi! Mai em đi học mà phải không. Về ký túc xá chuẩn bị cho ngày mai rồi nghĩ sớm em nhé.
-Vậy... chào chị. Chúc chị có buổi tối ấm áp.
Buổi tối, giữa phố phường sáng choang, nhộn nhịp và vui vầy của ngày chủ nhật, bóng dáng nhỏ bé lầm lụi đi về.

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

3Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Fri Mar 02, 2012 8:50 pm

Mizuki

Mizuki
Member
Member

Three

Vuốt bộ đồng phục cho phẳng phiu, đeo kính vào, Rieko nhìn vào gương. Trong gương là cô bé dáng người mảnh khảnh, tóc đuôi ngựa với mái lòa xòa. Cặp kính gọng đen to sụ, trông rõ xấu. Shizuka vẫn còn ngủ. Cô bé khẽ khàng khép cửa lại rồi đi học.

-Học sinh trường Seiwa sao? Có nhầm không vậy? Trường Seiwa nổi tiếng toàn trai tài gái sắc, gia cảnh thì khỏi chê mà có con nhỏ xấu hoắc này lọt vào à?
-Trường mình mà cũng có đứa xấu đến vậy sao?
Suốt đường đi, lời xì xầm bàn tán nhiều không kể hết. Rieko nghe rõ tất cả, nhưng gương mặt vẫn không chút cảm xúc, cũng không một tiếng nói.
-Rieko! Sao cậu đi lúc nào mà không chờ tớ._Shizuka ôm cặp chạy đến.
Tiếng bàn tán lại càng lớn hơn.
-Đúng là tiên nữ mà.
-Vịt cồ với thiên nga.
...
Trong lớp học, vừa tìm chỗ ngồi, mọi người vừa bàn tán về cặp bạn thân "trên trời và dưới mực nước biển" và hai anh chàng hotboy. Không chỉ bàn tán mà còn có những ánh mắt hằn học, những cái liếc vì bên trái Rieko là Takeda, còn bên phải cô là Yuki, phía sau lại là Shizuka, tóm lại là chung quanh toàn hotboy, hotgirl. Vừa yên vị được vài giây thì:
-Này, đổi chỗ đi_Một cô gái tiến đến, hất hàm nói.
-Tại sao?_Rieko chẳng buồn liếc cô gái kia đến một cái.
-Tôi nói cô đổi chỗ thì ngoan ngoãn mà nghe lời đi. Tôi không cần biết cô là tiểu thư nhà nào. Cô dám trái ý tôi thì không xong đâu đấy.
Đến lúc này, Rieko mới ngước lên, khóe môi khẽ nhếch lên một chút. Đôi mắt sáng sắc sảo với ánh nhìn lạnh lẽo khiến xung quanh trở nên giá lạnh như bão tuyết đang đi qua.
-Tôi cũng không cần biết cô là ai. Nhà giàu ư? Quyền thế ư? Những thứ đó đều là của cha mẹ cô chứ không phải của cô. Cô giỏi ư? Xin thưa. Người giỏi hơn cô có hằng hà sa số. Cô chẳng có gì hơn người mà tỏ ra thái độ đó, chỉ bị người khác khinh ghét hơn thôi.
-Ngồi cạnh đứa con gái như cô á? Thà tôi ngồi cạnh một gã lang thang còn hơn._Takeda nói thêm.
Yuki không nói gì, chỉ liếc sơ cô ta rồi lại quay về với quyển sách trên tay.Cô gái kia tức đến tím mặt nhưng không nói được lời nào. Cả người cô ta run lên, ánh mắt giận dữ nhìn Rieko.
-Còn không mau biến đi. Chướng mắt quá._Shizuka buông một câu mà chẳng cần nhìn cô gái.
Cô gái đành quay về chỗ ngồi, bực dọc quăng cái cặp xuống ghế thì Takeda quát lên:
-Ồn quá!
Trừ Rieko, Yuki và Shizuka, tất cả mọi người đều tái mặt cho đến khi cánh cửa lớp mở ra:
-Xin lõi, tôi đến trễ.
Người vừa đến là một cô bạn xinh như búp bê, chắc chắn là chủ nhân của chỗ trống bên trái Shizuka. Cô chạy đến chỗ ngồi của mình và ngước lên:
-Rie-chan? Đúng là Rie-chan rồi. Vất vả lắm mới vào được lớp 1-A cùng với Rie-chan, được ngồi gần Rie-chan như thế, trời không phụ lòng người mà.
-Akane? Sao cậu lại ở đây?
-Còn tớ muốn hỏi cậu sao lại đi mà không một lời với tụi này vậy chứ. Còn nữa, cái k… ày à ao?_Đang nói giữa chừng thì Akane bị bịt miệng lại nhưng vẫn ngoan cố nói.
-Không gì cả.
-Rieko, đây là ai thế?
-Tớ là Koizumi Akane, bạn thân của Rie-chan. Hân hạnh được gặp bạn.
-Hân hạnh cái gì chứ. Bạn thân của Rieko giờ sẽ có thêm tôi nữa. Đừng cố chiếm hữu cậu ấy. Tôi sẽ không để cậu chiếm mất Rieko của tôi đâu._Shizuka choàng tay lên ôm cổ Rie
-Cái gì? Rieko của cô á? Đùa à? Bỏ tay ra ngay.
-Cho tôi xin hai chữ "bình yên". Rieko lên tiếng.
Hóa ra cô bé chỉ đợi đến khi nhập học mới dọn đến lại là Koizumi Akane, bạn thân của Rieko từ khi còn ở Yokohama. Năm học mới ở học viện Seiwa đã bắt đầu.



Last edited by EriFuyuki on Fri Jun 22, 2012 2:05 pm; edited 1 time in total

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

4Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Sun Mar 04, 2012 10:52 pm

Mizuki

Mizuki
Member
Member

Chap 2: World war III

One

"Hey!", thầy giáo vừa quay lên bảng, Takeda đã rục rịch, "Đưa cho cục nước đá." Đôi mày nhíu lại, Rieko quay sang nhìn Takeda. "Trời ơi, lấy được học bổng của trường mà sao cô đầu đất thế hà? Là tên Yuki đó.", Takeda dúi mảnh giấy nhỏ vào tay Rieko. Bực bội thở ra, cô vội ném mảnh giấy lên trang tập đang mở của Yuki. Cuối cùng, không ngăn được tò mò, cô bé liếc mắt nhìn mảnh giấy. Bên trong là nét vẽ xấu òm của Takeda hình một cục nước đá đang tan chảy dưới mặt trời. Mũi tên từ cục đá chỉ tên "Saionji Yuki", còn mặt trời được chú thích là "Shigenoi Takeda". Bên dưới có ghi dòng chữ: "Sớm đầu hàng đi đồ thua cuộc." Rieko khẽ hắng giọng để không bật cười. Yuki vẫn chẳng có chút biểu cảm, chỉ nhìn mảnh giấy vài giây rồi lật mặt sau lại hí hoáy làm gì đó. Mảnh giấy được vo tròn đáp trên trán Takeda như viên pháo đại bác đáp trả. "Mơ đi óc heo." đi kèm với cái mặt lè lưỡi nham nhở đã châm tàn lửa vào cả lít xăng mang tên Takeda.
-Đồ gỗ đá. Mày gọi ai là óc heo hả?_Takeda xô bàn đứng dậy gào lên.
-Óc heo.
-Cái...
-Takeda. Yuki. Xảy ra chuyện gì?_Thầy từ bục bước xuống, gằn từng tiếng.
Thầy cười mà xung quanh dày đặc sát khí. Đầu giờ đến giờ, cả lớp gần như chẳng đứa nào thèm chú ý đến bài giảng đã khiến thầy bực bội lắm rồi. Hành động của Takeda như giọt nước tràn ly. Thầy nhìn xuống mảnh giấy trên bàn.
-Hai em đưa thư khiêu khích nhau trong giờ học à. Thích đánh nhau thì ra khỏi lớp mà đánh. Nhưng phải có người tiếp tay nên mới đưa thư được. Là em phải không Rieko? Cả ba em ra ngoài cửa lớp đứng cho tôi. Và cuối ngày hôm nay, cả ba ở lại quét dọn sân vận động cho tôi.
-Ngày mốt thưa thầy. Hôm nay bọn em đã bị hai thầy cô dạy tiết trước phạt quét dọn sân vận động chiều nay và ngày mai rồi ạ._Takeda trả lời.
-Vậy thì thay mặt các thầy cô... Tôi phạt ba em một tháng._Mất kiên nhẫn, thầy quát lên.

-Hay thật! Tại sao các cậu làm mà tôi lại bị vạ lây chứ._Rieko tay cầm chổi, nhìn "hai tên tội đồ" bằng ánh mắt hình viên đạn.
-Càu nhàu gì. Chỉ một tháng chứ mấy._Takeda nhíu mày uy hiếp nhưng vô dụng.
-Những người rảnh rỗi như các cậu thì có là gì. Nhưng tôi phải đi làm thêm._Cô bé thở ra bực dọc.
Không thể chịu đựng lời nói như vạn tiễn xuyên tâm của Rieko, Takeda chạy đến giật phăng cây chổi trong tay cô bé.
-Tôi và cục nước đá kia làm là được chứ gì. Cô bận thì đi đi.
Chỉ chờ nghe câu đó, Rieko quay lưng bỏ đi. "Cạch!"
-Gỗ đá. Mày dám bỏ đi sao. Mày cũng có lỗi đấy. Có quay lại ngay không thì bảo.
Takeda thấy Yuki bỏ đi thì nhảy dựng lên như khỉ ăn ớt trong khi Yuki thì cứ thế chẳng nói lời nào mà đi. Rieko nhìn hai người họ, thở dài rồi cầm cây chổi lên:
-Một mình cậu làm chắc nửa đêm cũng chưa xong.
Takeda ngây người nhìn Rie mất vài giây rồi im lặng làm.

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

5Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Mon Mar 05, 2012 10:07 pm

Mizuki

Mizuki
Member
Member


Two
Giờ chơi, Yuki lại nằm ườn ra bàn, mắt lim dim. Takeda tựa vào cửa sổ, rôm rả cùng bạn của cậu ta. Shizuka ánh mắt xẹt lửa nhìn Akane, tay ôm cổ Rieko đang đọc sách. "Bốp!"
-Ồn chết được!
Cái cặp quen quen từ tay Yuki lao thẳng vào mặt Takeda. Cậu ta giận tím mặt. Dùng chân hất chiếc cặp đó lên, ném thẳng vào người Yuki đánh "Bốp!" Khoan đã. Cái cặp đó…
-Cặp của tôi kia mà._Sau khi nhận ra vũ khí chính là chiếc cặp yêu dấu của mình, Rieko xanh mặt gào lên._Có muốn đánh nhau thì lấy đồ của mình làm vũ khí, đừng biến cặp sách của tôi thành nạn nhân nữa.
Rieko vừa dứt lời thì có tiếng bàn ghế rầm rập. Chỉ trong tích tắc, bọn con gái trong lớp đã vây kín lấy Yuki, mắt long lanh biến thành hai trái tim, ai nấy đều hai tay cầm cặp sách của mình:
-Yuki Ouji! Dùng của bọn em này._Họ đồng thanh.
Té ngửa! Người ta bảo "Love is blind.", trường hợp này bộ ba Akane, Rieko, Shizuka lại thấy "Love is stupid." thì đúng hơn. Thế là cuộc chiến "cặp bay" lại tiếp diễn.

"Xạch!", cửa lớp mở ra. Dáng vẻ thanh thoát nhưng kiêu kỳ bước vào.
-Yuki-kun!
Ôi chao! Có thật là học sinh trung học không vậy? Xinh đến ngất ngây. Dáng người cao, da trắng mịn, tóc gợn sóng ôm lấy gương mặt trái xoan đẹp như khắc và đôi vai tròn.
-Himawari! Cô sang đây có chuyện gi?_Takeda nhíu mày._Sao lại gọi tên gỗ đá đó?
-Tôi có tìm cậu đâu. Tôi tìm Yuki-kun._Himawari lãnh đạm
-Cái gì? Sao lại tìm kẻ bại trận đó chứ._Lại nữa rồi.
-Cậu mới là kẻ bại trận thì có._Cô nàng lườm Takeda đến cháy mặt rồi quay sang Yuki đổi giọng._Yuki-kun. Lớp mình hôm nay có giờ nữ công gia chánh. Mình đem bánh sang cho cậu này.
Túi bánh được tháo chiếc nơ ra và đặt lên bàn. Mùi bánh dìu dịu, thơm đến nao lòng. Yuki toan từ chối nhưng rốt cuộc lại ăn ngon lành bánh quy hình ngôi sao xinh xinh khi thấy Takeda tức tối gào lên không cho cậu ấy ăn.
-Em cũng muốn ăn!_Shizuka háo hức._Himawari, tôi ăn không sao chứ?
Tuy có vẻ không vừa ý những Himawari vẫn gật đầu. Shizuka lấy ra hai cái bánh rồi nhét vào miệng Rieko một cái. Chiếc bánh giòn giòn, thơm mùi bơ sữa. Himawari quả thực rất có tài. Đúng như những gì Rieko đoán, có hai kẻ phản ứng dữ dội. Một là Takeda vì không ai trong cho hắn một miếng bánh nào. Hai là Akane cự cãi vì Shizuka vừa ôm cổ, vừa đút bánh cho Rieko.
-Này! Cô thôi ngay mấy hành động đó đi. Nhìn cứ như dân đồng tính ấy. Cô thế nào tôi không quan tâm, nhưng còn Rie-chan thì sao?
-Càng tốt chứ sao. Rie-chan là của một mình Shi-chan thôi nhỉ.
-Cái gì? Ai cho cô độc chiếm Rie-chan. Cậu ấy là của bọn tôi.
-...
Loạn! Loạn hết cả lên. Thế chiến thứ ba thật sự là đây. "Bồ câu ơi sao ta mãi hoài mong ngươi.", Rieko thở dài.



Last edited by EriFuyuki on Fri Jun 22, 2012 2:59 pm; edited 1 time in total

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

6Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Tue Mar 06, 2012 4:45 pm

Mizuki

Mizuki
Member
Member

Three

Bộ đồng phục của quán trà Night Rose được chỉnh thật kỹ càng. Áo sơ mi tay dài, bó lại ở cổ tay. Váy xếp li đen lưng cao có viền hai đường màu kem ở chân váy vừa chạm đầu gối. Mái tóc dài thả hững hờ trên vai. Chiếc kính đen được bỏ xuống. Cô bé trong gương, không đẹp xuất sắc nhưng nét đẹp lại khả ái, tinh tế, sắc sảo. Tuy nhiên, sắc mặt của Rieko lại không được vui.
Thật là... sao nó lại quên được chứ, Shigenoi và Himawari, hai kẻ đã làm loạn trong ngày đầu tiên nó làm việc. Chẳng ai hiểu mối quan hệ giữa hai người họ như thế nào. Một cặp trai tài gái sắc đi bên nhau thì không có gì lạ. Trừ mỗi việc tuy hoa trao, quà tặng nhưng lại cô cô tôi tôi, cãi nhau chí chóe. Rieko lắc đầu ngán ngẩm.
-Himawari, cô là bà cụ à? Sao lại thích những chỗ chán ngắt thế này chứ?
-Còn cậu là con nít à? Suốt ngày chỉ biết khu vui chơi.
Cậu trai tức đến ói máu nhưng nghĩ dù sao người ngồi đối diện mình cũng là con gái nên... "nhường". Thế nhưng, im lặng chưa được một phút thì...
-Về được chưa?_Cậu ta cau có.
-Này! Mãi mới có người đánh đàn. Cậu bảo về là về thế nào?
"Suỵt!" Mọi người trong quán bực bội lừ mắt nhìn hai người họ. Cuộc cãi vã tiếp tục diễn ra trong tiếng thì thầm được một lúc rồi đâu lại vào đấy. Rieko lúc ấy vừa kết thúc bản sonate của mình, bước xuống giọng dịu dàng:
-Thưa quý khách. Nếu quý khách không vừa ý bản nhạc tôi vừa chơi. Quý khách có thể đưa ra yêu cầu.
-Không. Cô chơi hay lắm. Bài tiếp theo cô chơi bản sonate ánh trăng nhé.
-Đúng là bà cụ mà. Cô chơi nhạc rock đi.
-Im đi Takeda, đồ thiếu hiểu biết. Piano ai mà chơi nhạc rock chứ.
-...
Lại một cuộc cự cãi khác. Phòng trà Night Rose vốn đã không quá lớn, nên lời qua tiếng lại của hai người này khiến các vị khách khác bực bội. Một vị khách bỗng đứng lên:
-Nếu muốn cãi, xin mời hai cô cậu ra ngoài. Chúng tôi muốn nghe nhạc.
Ôi trời. Ngay cả ai ra trước ra sau cũng tranh nhau. Đến là khốn khổ với hay vị khách khó chiều này. Vị khách ban nãy ngỏ ý khi xong giờ nhạc, chú ấy muốn gặp. Không biết là vì chuyện gì, nhưng Rieko vẫn gật đầu.
Hóa ra là một người săn tài năng. Rie thẳng thừng từ chối lời mời của ông ấy, ngay cả tên cũng không cho biết. Vừa nói chuyện với vị khách kia xong, vị khách khó tính Shigenoi vẫy lại. Dù bực bội, nhưng cô bé vẫn bước đến.
-Cô ngồi đi.
-Cảm ơn thành ý của quý khách nhưng nhân viên không được phép ngồi cùng khách.
-Ừm.
Cậu ta ngỏ ý xin lỗi. Chỉ vì cậu ta không ưa Himawari mà làm ảnh hưởng đến người khác. Chà. Tên này cũng tốt đấy chứ. Nhưng nếu đã không thích, sao còn đi cùng? Không thích thì việc gì phải tặng hoa? Bao nhiêu câu hỏi cứ túa ra, nhưng Rieko tuyệt nhiên không hé miệng nói lấy nửa lời.

Trái Đất này quả thật nhỏ bé. Cậu ta bây giờ không chỉ là bạn cùng lớp mà còn ngồi bên trái Rieko, cùng chịu hình phạt quét dọn sân vận động một tháng. Hình phạt đó lúc này không chỉ ba người chịu phạt mà đã tăng đến năm người. Không cần nói chắc mọi người cũng biết hai người mới "được" thêm vào không ai khác ngoài Shizuka và Akane. Tất cả đều bắt nguồn từ... một phi vụ chuyền giấy khác.
Khi mọi người trong lớp biết về phi vụ đó, cũng là lúc thầy đằng đằng sát khí bước xuống trước mặt hai người họ.
"Đừng có hở ra là ôm chặt lấy Rie-chan nữa. Trông chướng mắt quá."
"Không nhanh tay ôm được nên ghen à? *lè lưỡi trêu chọc*"
"Cô mới gặp Rie-chan chưa bao lâu. Sao dám xưng là bạn thân rồi làm những việc như vậy?"
"Ai bảo với cô là mới biết. Tôi học ở chỗ cô Nakamura từ nhỏ. Hơn nữa, tôi đẹp tôi có quyền."
"*Ho sặc sụa* Gớm! Cô mà đẹp á? Đồ quạ đen."
"Tôi là quạ đen thì cô cũng là cú vọ."
-Phạt hai em chiều nay....
-Thưa thầy bọn em xin được phạt một tháng._Akane và Shizuka đồng thanh rồi xẹt lửa nhìn nhau._Bọn em xin được làm ở sân vận động ạ.
Lại cãi....
-Sân vận động. Một tháng_Thầy gầm lên._Bây giờ ra ngoài hết cho tôi.
Có vẻ như hai cặp Takeda-Yuki, Akane-Shizuka không cãi nhau ngày nào là ăn không ngon, ngủ không yên ngày đó. Từ giờ chơi sang đến giờ ăn trưa và đến lúc về ký túc xá. Ngay cả lúc chịu phạt sau giờ học cũng cãi. Akane và Shizuka thì lúc nào cũng bám dính lấy Rieko, Takeda bám theo Shizuka, Yuki thì không muốn Takeda lại gần em gái. Thế là hình thành bộ năm ồn ào. Lúc nào cũng im lặng chỉ có Rieko. Yuki cũng chẳng nói nhiều. Chỉ có ba người kia mà ồn ào hết cỡ. Là kẻ thù không đội trời chung mà phải gắn với nhau 24/24 như vậy quả thật là đau đầu.

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

7Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Sun Mar 11, 2012 9:48 pm

Mizuki

Mizuki
Member
Member

Chap 3: A Mysterious Girl


One
Seiji, một "cư dân" của ký túc xá, vừa về đến đã thở dài. Cậu ta rì rầm gì đó với các nam sinh trọ lại đây. Tối hôm đó, cả bảy người cùng họp vào một phòng.
-Được rồi. Cậu cần nhờ gì tụi này đây?
-Thuyết phục con gái thì làm thế nào?
Im lặng... Sáu cặp mắt nửa ngạc nhiên, nửa tò mò chĩa thẳng vào cậu trai vừa lên tiếng.
-Cậu định tỏ tình à?
Không trả lời...
-Thật sao?
Im lặng tập hai...
-Ôi dào. Đúng rồi chứ gì. Ai chứ cậu thì dễ quá rồi còn gì.
-Đúng đó. Super star như cậu chỉ cần ngỏ lời thì đứa con gái nào chả đồng ý.
-Không phải..._Cuối cùng thì cậu ta lên tiếng với khuôn mặt nhăn nhó khổ sở.

Vừa bước ra khỏi dãy phòng học, chiếc BMW màu đen đã đứng chờ Seiji sẵn từ bao giờ. Sắc mặt cậu hơi chùng xuống. Cửa xe vừa đóng, giọng giám đốc Amano đã căng thẳng vang lên:
-Đã tìm được chưa?
-Vẫn chưa ạ.
Nếu không vì công ty và giám đốc Amano, Seiji chắc đang học ở trường Nghệ thuật Tokyo chứ không phải học viện Seiwa. Công ty đang săn tìm tài năng. Đối tượng lần này là nữ sinh trung học phổ thông, không xinh xuất sắc nhưng có thể khiến người khác say bằng tài năng, chất giọng và đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng đăm chiêu. Cô bé là nhạc công của phòng trà Night Rose mà Amano đã tình cờ phát hiện được. Anh đã thử nói chuyện của cô bé để nhận được câu trả lời không thể nào lạnh lùng hơn. Anh nghĩ, nếu là thần tượng số một Nhật Bản, Seiji, có thể làm nên điều khác biệt chăng? Cuối cùng thì, lần đầu tiên trong đời, đôi mắt rất biết nhìn người của anh đã lừa chủ một cú ngoạn mục khi cả hai nhận được lời đáp không thể nào phũ phàng hơn:
-...bao giờ...
-Sao cơ? Em hỏi bao giờ bắt đầu công việc á?_Amano mừng khấp khởi nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.
-Không bao giờ.
Cô bé ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt cười của Seiji. Đôi mắt của cô bé ấy... sâu thăm thẳm và giá lạnh như băng khiến nụ cười của cậu đông cứng lại. Cậu có cảm giác, nụ cười của cậu lúc này gượng gạo và khó coi vô cùng. Cánh tay thân thiện đưa ra chờ bắt cũng hóa đá không rút lại được. Chớp mắt, cô bé quay sang nhìn Amano.
-Anh nghĩ dùng cậu ta thì sẽ có tác dụng sao? Hai người nghĩ là con gái thì sẽ đều tan chảy trước mặt cậu ta à? Lầm to rồi. Câu trả lời của tôi vẫn là không thôi. Xin lỗi! Hai người về cho.
-Na-chan! Em có điện thoại này.
Tên bắt đầu bằng "Na", làm thêm ở Night Rose, nữ sinh trường Seiwa, đó là tất cả những gì họ biết về đối tượng. Seiji đã nỗ lực để lọt vào top 10 học sinh giỏi nhất khối, vào ký túc xá để tiện việc tìm kiếm mà cô bé cứ như làn gió vô hình. Thật đau đầu.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sáu chàng trai ai cũng háo hức. Yuki thì tỏ vẻ buồn ngủ, Takeda hình như... đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó, hiện tượng mười năm mới có một lần _ __!. Cuối cùng, hắn lên tiếng.
-Phòng trà Night Rose... nhạc công... Chơi piano đúng không. Hình như tôi có gặp qua.



Last edited by EriFuyuki on Sun Jul 08, 2012 7:53 pm; edited 1 time in total

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

8Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Mon Mar 12, 2012 1:22 pm

Mizuki

Mizuki
Member
Member

Two

Hắn có thể là một đứa con ngoan, nhưng chưa bao giờ là cậu trò giỏi. Từ khi hắn gặp tên công tử bột nhà Saionji, lời nói giận dữ "Takeda! Em mời phụ huynh đến gặp tôi." của các thầy cô lại càng quen tai với hắn hơn. Quán bar, quán rượu, vũ trường, hắn đều đã từng đặt chân qua. Phòng trà, quán cà phê, thư viện, hắn chẳng bao giờ thèm ngó đến. Những nơi đó quá tĩnh lặng đối với hắn. Một kẻ lớn lên từ võ đường như hắn chúa ghét sự yên tĩnh và đặc biệt là cái-được-gọi-là lãng mạn. Thứ đó khiến hắn buồn nôn.

Thế mà hôm nay hắn phải hạ cố đến phòng trà, lại còn phải đi cùng đứa con gái hắn chẳng thể ưa nổi. Hắn đã phải hủy buổi hẹn karaoke với lũ bạn chiều nay chỉ vì con nhỏ này. A, thật là bực hết cả người. Tại sao lại không chọn được nơi nào thú vị hơn chứ?

Hắn trao bó hoa lấy lệ rồi bắt đầu gây sự. "Con nhỏ này. To mồm quá.", cơn bực tức của hắn lại dâng cao thêm một chút khi đã có vài ánh mắt liếc sang chúng. Cãi thật rồi. Hắn không thể ghìm được giọng nói của mình nữa. Tiếng nhạc tắt rồi, nhưng hắn vẫn cãi. Hình như nhạc công đi xuống thì phải. Hóa ra là con gái chứ không phải con trai sao? Từ lúc bước vào quán đến giờ hắn mới nhận ra điều đó. Cô ta có vẻ khó chịu. Hắn biết, cách hành xử của hắn khiến người khác giận, nhưng hắn cũng chẳng muốn nhường "bạn hẹn" bất đắc dĩ này.

"Cuối cùng thì con nhỏ đáng ghét đó đã bỏ đi rồi.", hắn nhếch mép cười như ma vương. Lẽ ra hắn là người bỏ đi trước mới phải, nhưng có gì đó khiến hắn muốn ngồi lại đây. Cô nhạc công kia vừa xong cuộc nói chuyện với khách trong quán. Bất giác, hắn đưa tay vẫy lại. Đến lúc này hắn mới ngước nhìn cô ta. Từ trước đến nay, hắn đã gặp gỡ không biết bao nhiêu cô gái, ngoan hiền có, chơi bời có. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy lúng túng. Mỏng manh và không quá nổi bật, nhưng lại có vẻ kiêu kỳ, lạnh lẽo đến xa cách. Hình như, có cả sự cô độc nữa. Cô ấy khiến hắn nhớ đến "Công chúa tuyết" trong truyện cổ Anderson. Hắn gọi người ta lại, mà chẳng biết mình sẽ nói gì. Điên thật.
-Cô ngồi đi.
-Cảm ơn thành ý của quý khách nhưng nhân viên không được phép ngồi cùng khách.
-Ừm.
-Xin lỗi. Chỉ vì không ưa người đi cùng mà tôi hành xử không phải.
Hắn chờ đợi vài câu hỏi vì hắn đọc được trong đôi mắt kia là sự ngạc nhiên. Nhưng hắn có chờ đến sang mai đi chăng nữa cũng sẽ chẳng có câu hỏi nào cả.
-Shigenoi Takeda. Tên cô là gì?
Một thoáng im lặng. Chỉ vài giây thôi mà sao hắn lại cảm thấy lâu đến thế.
-Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép._Khoan đã, cúi chào là sao chứ. Tôi vẫn chưa biết tên cô mà._Mong rằng quý khách thấy thoải mái ở phong trà Night Rose.
Hẫng. Đi rồi. Cô ấy đi mất rồi. Nhưng cảm giác quái quỷ này là gì chứ?

Chuyện đó xảy ra đúng một tuần trước khi nhập học. Chẳng hiểu sao hắn muốn một lần quay lại phòng trà đó, nhưng hắn quá kiêu hãnh để phá vỡ nguyên tắc của mình. Ngay cả bây giờ khi nhớ lại, cảm giác khi thấy cô gái đó quay bước đi vẫn rõ như tất cả chỉ vừa xảy ra. Chuyện này, hắn cũng chẳng muốn kể, chỉ muốn giữ cho riêng mình. Hắn luôn tự ngụy biện: "Bọn phiền phức kia biết chẳng hay ho gì. Vả lại, lũ bạn mà biết mình đến phòng trà thì hình tượng của mình trước nay sụp đổ à." Hắn lặng lẽ trở về phòng.

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

9Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Sun Jun 24, 2012 11:43 am

Mizuki

Mizuki
Member
Member



Three


Dù lúc đó cậu chẳng đang ăn uống bất cứ thứ gì nhưng nếu có 1000% Yuki đang sặc đến tím cả mặt. Cậu chẳng dám tin vào mắt mình khi thấy... Takeda trầm tư. Ít nhất là từ khi cậu biết con khỉ ngỗ ngược này, hắn chẳng bao giờ nghiêm túc hay tỏ vẻ nghĩ ngợi dẫu là thoáng qua thôi. Vậy mà lần này, sau khi nghe lời "cầu cứu" của Seiji, hắn trầm tư đến lúc này. Thôi kệ, miễn là cậu được yên thân. Yuki thả người xuống giường. "Nữ nhạc công của phòng trà Night Rose. "Công chúa tuyết"? Không! Không giống..."

-Đây sẽ là nơi Yuki lần đầu bước lên sân khấu sao?_Cô bạn đi cùng cậu nở nụ cười thiên thần. Cậu im lặng không nói, chỉ khẽ gật đầu._Yuki quả là rất giỏi. Lần đầu tham gia vào buổi hòa nhạc đã được chọn làm nhạc công cùng biểu diễn với bàn tay vàng Nakamura Chizu rồi.

Chizu, người phụ nữ đứng tuổi với đôi mắt sâu thẳm và ánh nhìn cương nghị, sắc lạnh. Có vẻ như muộn phiền và thời gian đã làm phai nhạt hương sắc của bà, nhưng chắc chắn đó là mỹ nhân một thời. Nét cao ngạo, kiêu kỳ của người ý thức mình đẹp vẫn còn đó. Ở bà toát ra khí chất khiến bất cứ ai cũng phải nể phục cúi đầu.

Trầm ngâm trong giai điệu, Yuki giật mình ngước lên sân khấu. Khúc nhạc chỉ có tiếng dương cầm vừa rồi thanh thoát, mềm mại. Nghe như tiếng đàn của bà Nakamura vậy. Trên sân khấu chỉ có một nhạc công chơi dương cầm. Một gương mặt trẻ trung, xinh xắn chỉ trạc tuổi cậu. Cô bạn toát lên vẻ thanh tao của thiên thần, nét điềm nhiên xen lẫn một chút băng giá. Yuki thì thầm với cô gái đi cùng: “Mayumi thấy đấy. Có người còn giỏi hơn cả tôi.” Cô gái khẽ gật đầu, ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa ngưỡng mộ vẫn không rời sân khấu.

-Yuki này. Ở gần đây có phòng trà có nhạc giao hưởng, chúng ta đến đó nhé.
Night Rose, đóa hồng nở đêm, một cái tên khá ấn tượng. Nơi này giống quán nước chuyên về trà hơn là một phòng trà theo nghĩa thông thường. Sàn được trải thảm sậm màu, căn phòng được bày trí theo phong cách hiện đại sang trọng với bộ bàn ghế gỗ màu đen và ánh đèn vàng hài hòa. Chỗ ngồi của Yuki và Mayumi đối diện với ba bậc bán nguyệt màu trắng khá rộng có cây dương cầm đen bóng. Nữ nhạc công bước đến bên cây đàn. Yuki và Mayumi không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra nữ nhạc công của phòng trà chính là cô bạn trong dàn giao hưởng vừa nãy.
-Ra đây là điều bất ngờ mà Himawari nói khi nhắc đến phòng trà này. Nữ nhạc công trẻ và tài năng đến bất ngờ.
Giai điệu mượt mà, du dương hòa vào làn khói ấm áp thơm nhè nhẹ tỏa ra từ tách trà. Không khí trong phòng như ấm cúng và dễ chịu hơn.

-Xin hỏi quý khách cần gặp tôi?_Nữ nhạc công cúi chào.
Lúc này Yuki mới nhìn kỹ cô gái. Dáng người mảnh khảnh trong chiếc váy đen trái ngược với màu da có chút tái nhợt. Mái tóc đen mềm hờ hững nơi bờ vai. Nét xinh xắn, ưa nhìn có chút kiêu kỳ và xa cách. Phong thái của cô gái này rất giống bà Nakamura. Mayumi nắm lấy đôi bàn tay thon dài, mềm mại của cô gái và mỉm cười.
-Tôi là Yamashina Mayumi, năm nhất lớp A học việc Seiwa. Cô chắc cũng là học sinh trung học nhỉ. Tôi ngưỡng mộ tài năng của cô. Chúng ta làm bạn nhé.
Cô gái nhẹ nhàng gỡ tay của Mayumi ra và lùi lại một bước.
-Tiểu thư đã quá lời rồi. Tôi e là chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau, khó có thể làm bạn.
-“Khó” nhưng chẳng phải vẫn “có thể” sao?_Mayumi tiếp tục mỉm cười.
-Xin phép quý khách._Cô gái cúi chào và quay lưng đi.
-Một cô gái lạ lùng._Mayumi hạ giọng vừa đủ để Yuki nghe được. Cậu im lặng nhâm nhi tách trà.

"... Không quá nổi bật nhưng vừa đủ khiến người khác chú ý, lại tài giỏi như vậy. Xung quanh cô ấy tựa hồ có vầng sáng. Cô ấy hợp với cái tên Miyu. Nhưng thứ ánh sáng ấy lại bị cái gì đó che khuất. Có lẽ là do đôi mắt đó, lạnh lùng, sâu thẳm và phảng phất nỗi buồn…”

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

10Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Thu Jun 28, 2012 1:43 am

Mizuki

Mizuki
Member
Member



Four

-Yuki, cậu đi mua đồ với tôi một lát có được không?
Yuki rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn Seiji vài giây rồi lại chúi mũi vào cuốn sách.
-Sao cậu không nhờ tên vô công rồi nghề đằng kia cho hắn đừng "nhàn cư vi bất thiện"?
-Này cục nước đá. Nói ai "nhàn cư vi bất thiện" đấy hả?
Seiji cười trừ, cố nài nỉ Yuki:
-Chỉ đi một lát thôi mà. Tớ cứ thế này ra ngoài thì sẽ bị phát hiện ngay, phải cải trang với có thêm người đi cùng thì giống người thường đi chơi với bạn bè.
Im lặng......
-Mọi người bận hết rồi. Tớ chỉ còn biết cậy vào cậu thôi.

Căng thẳng, căng thẳng. Không khí dày đặc mùi thuốc súng. Người này ganh qua, kẻ kia ganh lại. Cuối cùng cả Takeda lẫn Yuki đều đi cùng Seiji. Có lẽ chọn hai người này để đi cùng là sai lầm lớn nhất trong suốt mười sáu năm sống trên đời. Hai tên đẹp mã này thu hút ánh nhìn và lời trầm trồ của mọi người như nam châm siêu hạng nhưng vì chẳng ai dám đến gần vì sát khí quá nặng. ^^~
-Xin lỗi! Cho tôi qua!_Dáng con gái bé nhỏ vội vã giữa dòng người.
"Oái!" "Rầm!" Vướng chân, cô gái lao thẳng vào lưng Yuki rồi ngã xuống vỉa hè, còn Yuki chỉ mất thăng bằng một chút.
-Ôi! Xin lỗi anh. Tôi không cố ý va phải anh._Chất giọng thanh thanh rối rít.
Cả ba chàng trai quay lại.
-Tôi không sao. Đầu gối cô...
Cô gái ngước lên:
-A! Không sao đâu. Anh đừng lo.
Khi nhìn thấy gương mặt cô gái, cả ba chàng trai đều sững người. Họ như ba con rô bốt bị nhấn nút đứng yên, chỉ có thể quan sát cô gái đang tự mình đứng dậy. Tuy nhiên, vết thương của cô không nhẹ nên lại loạng choạng.
Bừng tỉnh, Yuki đưa tay đỡ lấy cô gái.
-Miyu! Cô ổn chứ.
Cũng như Takeda và Seiji, cô nhìn Yuki với ánh mắt ngạc nhiên:
-Miyu?
Yuki giật mình, quay mặt đi hướng khác, một tay đưa ra vuốt mớ tóc sau gáy.
-Ơ... Ừ... Tôi từng gặp cô một lần khi đi với bạn, có lẽ cô không nhớ. Khi ấy bạn tôi hỏi tên cô nhưng cô không trả lời.... Tôi nghĩ cô hợp với tên Miyu.
-Ra là Yuki cũng đã từng gặp Na-chan.
-Seiji! Cậu cũng biết cô ấy à?
-Nói vậy là.... Na-chan là người mà tôi tìm đó.
Na-chan cười khe khẽ. Nụ cười bừng sáng, ấm áp và dịu dàng.
-Mọi người ở chỗ làm gọi tôi là Na-chan. Nhưng ba người muốn gọi tôi là Miyu hay gì cũng được, tùy mọi người.
Na-chan bước từng bước với cái chân đau đến bên bồn hoa gần đấy rồi ngồi xuống, rút khăn giấy lau vết thương và dán băng cá nhân.
-Bây giờ tôi có việc phải đi. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.
-Khoan đã! Cô đi đâu để chúng tôi đưa đi. Vết thương ở đầu gối của cô không nhẹ đâu._Seiji lên tiếng.
-Không sao. Tôi tự đi được mà._Na-chan toan đứng dậy, nhưng cái chân đau lại khuỵu xuống.
-Đừng bướng nữa._Yuki giật lấy chiếc balô trên vai cô bạn._Cô đi đâu?
-Nhà hát Rising Star.

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

11Đóa hồng nở đêm Empty Re: Đóa hồng nở đêm Mon Jul 09, 2012 1:13 am

Mizuki

Mizuki
Member
Member

Chap 4: Behind The Dim Mist_Sau làn sương mờ ảo


One

"Tit tít." Điện thoại báo tin nhắn. Ơn trời! Dù chỉ một giây thôi thì được thoát khỏi "Thế chiến thứ ba" này cũng quả là điều đáng mừng. 0.1 giây... "Cái gì?" 1 giây... 2 giây... "Rầm!" Mọi thứ xung quanh Rieko như đổ sụp. Gương mặt nhanh chóng chuyển màu xám nhưng rất nhanh lại trở về không cảm xúc như mọi khi. Hơi thở gấp gáp theo từng bước chạy vội vã lên sân thượng. Cánh cửa bật mở. Gió lồng lộng lùa vào làm tung bay mái tóc nâu vàng óng ánh. Bên ngoài kia, dưới khoảng trời xanh lồng lộng gió, một thân ảnh xinh xắn, mái tóc đen mềm cũng bị gió đùa nghịch. Cô gái quay về phía Rieko, vừa vẫy tay vừa mỉm cười đáng yêu.
-Na-chan! Tớ chờ cậu mãi.
Rie đưa tay vuốt lại suối tóc có phần rối vì vội vã và vì gió rồi bước đến bên cô gái. Gương mặt lạnh lùng có chút ngạc nhiên và tức giận:
-Cậu tìm tớ làm gì? Sao cậu vào được đây? Cậu kiếm đâu ra bộ đồng phục này?
-Hì hì. Diễn viên như tớ thì đạo cụ lúc nào mà chẳng có. (^_^)v
-Cậu? Diễn viên? Tendou Rimikio! Bớt mơ đi!
-Ừ thì... tớ là nghệ sĩ. Mà này, Na-chan giúp tớ đi.
-Giúp gì cơ chứ?
-Tớ giúp Na-chan giữ bí mật thì Na-chan giúp tớ ôn thi đi. Mấy bữa nay cứ lo chuẩn bị cho buổi diễn, bài vở chưa đâu vào đâu cả. Thiên tài như Na-chan chắc chắn sẽ giúp được tớ mà nhỉ.
-Thiên tài gì chứ. Chỉ giỏi nịnh. Cậu lặn lội từ trường Nghệ thuật Tokyo sang đây chỉ có thế thôi à? =.=!
Rimikio cười bẽn lẽn. Rieko nhìn cô bạn lắm chiêu của mình rồi thở dài ngao ngán. Phiền phức rồi đây. Lẽ ra chủ nhật tuần trước cô không nên nhận lời đến nhà hát Rising Star mới phải. Lịch học, lịch làm thêm đan xen nhau kín cả mà giờ còn phải bỏ thời gian làm gia sư không công cho cô nàng này nữa. Thật là đau đầu quá đi. TT_TT
-Được rồi. Nhưng..._Nakamura đổi giọng thì thầm._Nếu tớ trông thế này thì gọi tớ là Rieko. Hiểu chứ?
Rimikio gật đầu cười tít mắt.
-Rimikio! Em làm gì ở đây thế?_Seiji bước ra từ cánh cửa.
Seiji ngạc nhiên bước đến gần hai cô gái.
-Em tìm một người bạn ấy mà.
-Là Na-chan hả?
-Uhm. Nhưng mà.... hình như cô ấy không có ở Seiwa. Em định nhắn với cô ấy chủ nhật này lại đến giúp em. Mà thôi. Em phải về đây._Lại một nụ cười như nắng ấm._Cảm ơn bạn đã giúp mình Rieko.
-Không có chi.
Rimikio sải bước trên tầng thượng đầy nắng và gió. Dừng đôi chút, cô khẽ lướt nhìn Rieko rồi Seiji và mỉm cười kín đáo. "Một cuộc rượt đuổi thú vị. Seiji mà còn phải chào thua. Rieko thật là cao tay."
-Seiji! Anh biết cậu ấy à?
-Ừ. Cùng công ti quản lỷ.
-Tôi nghĩ là anh nên "tiễn" cô bé vụng về đó.
Rieko vừa dứt lời thì có tiếng người trượt chân, va lưng đánh phịch vào cầu thang, một tiếng rên khe khẽ và....
-Oa! Tendou Rimikio kìa mọi người.
-Là Rimikio đó.
-Idol Rimikio kìa. Xinh quá đi mất.
Rieko khẽ lầm bầm: "Biết ngay mà." Rồi nhẹ bước qua đám đông ngày một dày đặc mà không một cái liếc nhìn. Rimikio nhìn theo bóng lưng bạn xa dần mà thầm oán trách. "Đồ vô tình không có trái tim. TT_TT"

http://khuyetnguyetcac.wordpress.com

Sponsored content



Back to top  Message [Page 1 of 1]

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum